CÓ NHỮNG HÀNH TRÌNH, CHỈ KHI NGOẢNH LẠI… TA MỚI BIẾT MÌNH ĐÃ ĐI XA ĐẾN THẾ
Tôi vẫn nhớ như in cảm giác khi thấy học trò cười chào mình mỗi sáng:
“Cô ơi, hôm nay cô dạy con nhé!” “Cô ơi, Cô đi đâu mà con và các bạn tìm không thấy!”
Chỉ một câu thôi… đủ khiến mọi nỗi vất vả tan biến.
Có lẽ, tình yêu thương chính là phép màu lớn nhất mà nghề giáo trao cho tôi.
Và tôi tin – dù mai này có đi xa đến đâu – trái tim tôi vẫn luôn thuộc về nơi này…
Ngôi trường Nguyễn Khuyến – nơi bắt đầu mọi yêu thương
