Ngày đầu tiên tôi đặt chân đến Trường Tiểu học và THCS Nguyễn Khuyến, ngôi trường nhỏ bé khi ấy chỉ có 8 phòng học và hơn 60 học sinh. Sân trường trống trải, những bức tường còn vương mùi sơn mới, và trong lòng tôi – một giáo viên trẻ – là vô vàn câu hỏi:
Liệu mình có gắn bó được lâu không?
Liệu nơi đây có thật sự trở thành mái nhà thứ hai như tôi từng mơ ước?
Thời gian cứ thế trôi...
Mỗi nụ cười của học sinh, mỗi ánh mắt chờ đợi của phụ huynh, mỗi lời động viên từ đồng nghiệp… đều trở thành nguồn năng lượng để tôi mạnh mẽ hơn, yêu nghề hơn, và tin tưởng hơn vào con đường mình chọn.
Đã có lúc mệt mỏi, đã có lúc lo lắng,… nhưng chính các em – những cô cậu học trò hồn nhiên, đáng yêu … chính những đồng nghiệp – những con người hy sinh thầm lặng, tận tâm với nghề – là những người níu giữ tôi ở lại.
Ở lại để tiếp tục học hỏi.
Ở lại để cùng trưởng thành.
Và ở lại… để cùng các em viết tiếp câu chuyện mang tên “Ngôi Trường Hạnh Phúc”. 
Giờ đây, khi nhìn ngắm ngôi trường khang trang với hơn 1000 học sinh, những đồng nghiệp tràn đầy năng lượng. Bên cạnh đó ngôi trường còn có hồ bơi xanh biếc, sân bóng rộn ràng, dãy phòng học khang trang,… đẹp hơn rất nhiều, tôi rất tự hào.
Từ những ngày đầu đầy lo lắng, Nguyễn Khuyến hôm nay đã thật sự “lột xác” – đẹp hơn, mạnh mẽ hơn và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Tôi vẫn nhớ như in cảm giác khi thấy học trò cười chào mình mỗi sáng:
“Cô ơi, hôm nay cô dạy con nhé!” “Cô ơi, Cô đi đâu mà con và các bạn tìm không thấy!”
Chỉ một câu thôi… đủ khiến mọi nỗi vất vả tan biến.
Có lẽ, tình yêu thương chính là phép màu lớn nhất mà nghề giáo trao cho tôi.
Và tôi tin – dù mai này có đi xa đến đâu – trái tim tôi vẫn luôn thuộc về nơi này…
Ngôi trường Nguyễn Khuyến – nơi bắt đầu mọi yêu thương
