Tôi là Lê Thị Thuỳ Liên, nhân viên sơ chế của bếp ăn – nơi mỗi ngày chúng tôi không chỉ nấu ăn, mà còn gửi gắm tình thương vào từng bữa ăn cho học sinh trường TH-THCS Nguyễn Khuyến.
Trong suốt thời gian gắn bó với công việc, tôi đã trải qua nhiều buổi sáng bận rộn, nhưng có một buổi sáng với món bún giò heo đã để lại trong tôi kỷ niệm thật sâu sắc – một buổi sáng đầy ấm áp và niềm vui. Hôm ấy, bầu trời vừa hửng sáng, hơi sương còn phủ nhẹ khắp sân trường. Gian bếp của chúng tôi đã sáng đèn, rộn ràng tiếng dao thớt, tiếng nước sôi và tiếng gọi nhau thân thuộc. Tôi cùng các đồng nghiệp tỉ mỉ sơ chế từng nguyên liệu ,cẩn thận nấu nồi nước dùng sao cho thật trong, thật ngọt. Món bún giò heo tưởng chừng đơn giản, nhưng để ngon cần có cả sự tỉ mỉ, kiên nhẫn và cả nhiệt huyết. Mùi thơm của sả, gừng và xương hầm lan tỏa khắp gian bếp, quyện cùng hơi ấm từ những đầu bếp nấu ăn tận tâm. Khi tiếng chuông báo hiệu giờ ăn vang lên, các em học sinh ùa vào với ánh mắt rạng rỡ. Từng tô bún nóng hổi được trao tận tay, hơi nước nghi ngút bay hòa cùng tiếng nói cười giòn giã. Tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh một cậu bé lớp 2, tay nhỏ xíu bưng tô bún, vừa ăn vừa hít hà thích thú. Ăn xong, em chạy lại gần khu bếp, đôi mắt long lanh nói nhỏ: “Cô ơi, con cảm ơn các cô nhiều lắm! Bún hôm nay ngon như mẹ nấu ở nhà vậy!” Lời nói hồn nhiên ấy khiến tim tôi như lặng đi. Giữa khói bếp và hơi nước nóng, tôi thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Chúng tôi hiểu rằng, công việc mình đang làm không chỉ là nấu ăn, mà là nuôi dưỡng niềm vui, tình thương và ký ức tuổi thơ cho học sinh. Mỗi lời khen, mỗi ánh mắt của các em là động lực để chúng tôi cố gắng hơn từng ngày. Buổi sáng hôm đó khép lại, nhưng hương bún giò heo vẫn như còn đọng lại trong gian bếp – cùng với nụ cười và lời cảm ơn trong trẻo của học trò nhỏ.
In